Mỗi buổi chiều đạp xe cùng con là những giây phút vui vẻ, hạnh phúc của mẹ.
Con vừa đạp xe vừa ngắm cảnh vật xung quanh, vừa trò chuyện với mẹ không ngừng.
Trên đường đi đôi lúc hai mẹ con bắt gặp đàn bò đang gặm cỏ, có lúc chúng bị buộc vào cây ven đường, có lúc cả đàn ở trong một khu vườn nhỏ, rào chắn sơ sài. Mẹ và con dừng xe quan sát và trò chuyện với chúng, như những người bạn mới làm quen với nhau. Điều đó thật thú vị phải không con?
Con còn đặt tên cho các em mèo, em cún mà con hay gặp ngoài đường mỗi lần đạp xe. Có em mèo cực kỳ mến con, mỗi khi con đạp xe qua ngôi nhà em ở, em lại chạy ra chào con “Meo meo! Meo meo!”. Con dừng xe và nựng em, 2 anh em cứ quấn quýt nhau không rời. Con cứ lên xe định đạp đi, thì em lại lẽo đẽo theo sau. Điều đó thật kỳ lạ phải không con?
Con nói: “con thích đi đường khó, càng khó càng thích”. Đúng là con trai, có sẵn trong máu niềm yêu thích mạo hiểm và thử thách. Cũng có thể đối với con, thử sức với những điều mới mẻ, vượt qua được nỗi sợ hãi của bản thân quả là hay ho.
Nhưng có lúc con lại là chàng trai nên thơ, lãng mạn. Con yêu những cánh hoa dã quỳ bên đường, dừng lại đòi mẹ chụp ảnh cho thật đẹp.
Cảm ơn con vì những giây phút vui chơi trọn vẹn bên nhau. Mẹ con mình sẽ cùng nhau trải nghiệm nhiều cung đường khác trong tương lai con nhé!